Chiều hôm đó, Dương Thần và tôi, còn có ông nội hắn, ba người chúng tôi đi tới nhà mới của người kia để chuẩn bị gác đêm.

Ba người chúng tôi lại thêm người kia cũng tổng cộng chỉ có bốn người, về phần những công nhân ban ngày kia tất nhiên không có người nào đồng ý đến đây mạo hiểm, mặc dù có người trong lòng tò mò cũng sớm bị cảnh tượng ban ngày kia làm sợ vỡ mật, căn bản không dám tới.

Lúc này, tôi mới biết được, hóa ra biệt hiệu của người kia là Từ Lão Căn, ở trong thôn vẫn có chút danh tiếng, sống cũng không tệ, đặc biệt là với nhà Dương Thần vẫn luôn rất kính trọng. Cho nên khi ông ta tới xin giúp đỡ, ông nội Dương Thần cũng ngại không từ chối ông ta.

Mà ông nội Dương Thần cũng không biểu hiện quá nhiều đối với tôi - một người bạn Dương Thần. Tôi và Dương Thần cùng đi gác đêm với ông, dường như ông cũng cảm thấy rất bình thường, không nói gì, chỉ dặn chúng ta buổi tối phải thông minh cơ trí một chút, tất cả đều làm theo lời căn dặn của ông.

Trong lòng tôi thầm nghĩ, nói không chừng ông cụ thần bí này đã sớm biết tôi là người thế nào.

Chiều hôm đó, Từ Lão Căn đã bảo người nâng xà nhà mới lên, lúc này nó đang nằm yên ổn ở trên nhà. Tất cả dường như đều rất bình thường. Ông nội Dương Thần đi vài vòng ở trong, ngoài căn nhà, lại dùng quả táo gỗ la bàn chuẩn đoán một lần, hình như không có gì khác thường. Vì vậy ông cất la bàn, vào trong phòng ngồi cùng mấy người chúng tôi, yên tĩnh chờ đợi trời tối dần.

Nhà này còn chưa lắp cửa sổ. Dưới sự kiến nghị và yêu cầu của ông nội Dương Thần, Từ Lão Căn tìm người tốn hết một buổi chiều để lắp cửa sổ lên, nhưng không kịp lắp kính, vì vậy lại dùng vài tấm vải nhựa đơn giản để che cửa sổ rồi dùng đinh đóng chặt, che kín cả xà nhà. Ông nội Dương Thần nói:

- Đừng xem thấy tấm vải plastic này đơn giản, nó không ở bên trong ngũ hành, có thể cắt đứt âm dương.

Vải nhựa có thể cắt đứt âm dương, cách nói này thật đúng là mới mẻ. Ông nội Dương Thần lấy từ trong hòm ra một ít công cụ nguyên liệu, chậm rãi ở bên cạnh mân mê. Tôi và Dương Thần lại ngồi ở bên cạnh, vừa tò mò nhìn thứ dần xuất hiện trong tay ông cụ, vừa khẩn trương nhìn bầu trời bên ngoài tối dần.

Bên ngoài dần dần nổi gió thổi vào tấm vải nhựa, bên tai không ngừng nghe thấy những tiếng ầm ầm phát ra, làm cho trong lòng mọi người không nhịn được mà có chút sợ hãi. Từ Lão Căn ôm chân ngồi ở bên cạnh, cũng không biết là lạnh, hay sợ, cả người đều run rẩy.

Tôi liếc nhìn ông nội Dương Thần, nghĩ thầm ông cụ đúng là biết thích hợp với hoàn cảnh. Trong thời điểm này, ông sai người chuẩn bị một đống vải nhựa phát ra tiếng ầm ầm dọa người, nhưng vải nhựa ngược lại cũng có lợi, lúc này chính trực là cuối mùa thu đầu mùa đông, buổi tối gió lớn thổi vù vù, nếu không phải có vải nhựa che chắn thì sợ chúng tôi đều chết rét hết.

Trời tối hẳn. Nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ. Từ Lão Căn lấy từ trong túi ra một chai rượu đế, uống ừng ực hai hớp, toàn thân lại có tinh thần hơn. Ông ta tiện tay lại đưa cho ông nội Dương Thần. Mấy người chúng tôi lần lượt uống vài hớp, trên người quả nhiên thấy ấm áp hơn. Dương Thần bập bập môi, mỉm cười nói lúc này mà có thêm chút thức ăn là tốt rồi.

Ông nội Dương Thần cười ha ha, uống vài hớp rượu lót bụng, người cũng có tinh thần hơn, trên gương mặt hồng hào, ngay cả nếp nhăn hình như cũng giãn ra.

Ông cười vài tiếng, lại lấy từ trong hòm ra một xấp lá bùa giao cho hai chúng tôi, căn dặn chúng tôi dán đầy bùa lên bốn bức tường và cửa sổ của căn nhà, còn có cả trên xà nhà và mặt đất dưới chân, nói chung là 360 độ, bao phủ tất cả các vị trí.

Hai chúng tôi nghe lời rời đi, dán toàn bộ căn nhà giống như vào năm mới vậy. Từ Lão Căn rút ngọn nến trong người ra định đốt lên, ông nội Dương Thần vội vàng ngăn cản ông ta, nói nếu như có lửa thì sợ rằng vật kia sẽ không chịu đi ra.

Cứ như vậy, mấy người chúng tôi ngồi trong bóng đêm, lẳng lặng chờ đợi. Một chai rượu truyền đến truyền đi, nhanh chóng uống hết. Mãi cho đến gần mười giờ tối, xung quanh vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Dương Thần ngồi không yên, khẽ hỏi ông nội hắn xem rốt cuộc còn phải chờ bao lâu?

Ông nội Dương Thần lắc đầu, không trả lời. Một lát sau, ông bỗng nhiên giơ tay ra và chỉ vào phía trên xà nhà.

Chúng tôi vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng không phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường. Chúng tôi đang muốn mở miệng hỏi thăm thì Từ Lão Căn ở bên cạnh bỗng nhiên hú lên quái dị, rồi ngã bịch xuống đất, giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ, cả người run rẩy.

Tôi thầm nghĩ không tốt, lén bước đến trước cửa sổ và nhìn ra ngoài, nhưng vẫn không có gì, Dương Thần nâng Từ Lão Căn dậy, khẽ hỏi ông ta nhìn thấy gì. Ông ta chỉ run rẩy, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, một lát sau mới thốt ra được mấy từ:

- Quỷ, quỷ.....

Quỷ? Trong lòng tôi nghi ngờ. Quỷ này ở đâu, sao tôi không nhìn thấy? Dương Thần và tôi liếc nhìn nhau lắc đầu, rõ ràng hắn cũng không nhìn thấy.

Chúng ta tiếp tục nhìn ông nội Dương Thần, ông vẫn ngồi ở đó mà không hề nhúc nhích, chậm rãi nói:

- Tự mình dọa mình, không có quỷ. Tôi chỉ bảo các người để ý trên đầu mà thôi. Người trẻ tuổi, chuyện gì nên tới thì nhất định sẽ tới, không nên hốt hoảng. Có bản lĩnh lại để cho nó xông tới là được.

Tôi thầm thấy xấu hổ, bản thân từng trải qua nhiều chuyện như vậy mà vẫn còn thiếu kiên nhẫn, nhìn ông cụ người ta vững như núi Thái Sơn kìa. Đây mới là phong thái của đại gia chứ!

Nghĩ tới đây, tôi cũng ngồi xuống, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên túi Càn Khôn, đợi lát nữa nếu thấy tình thế không ổn, tôi sẽ lập tức ra tay.

Chúng tôi đều bình tĩnh lại, chỉ có Từ Lão Căn là đứng ngồi không yên. Ông nội Dương Thần căn bản còn không mở mắt, mắt cứ nửa mở nửa khép như vậy, hai tay giấu trong tay áo, dường như đang ngủ gà ngủ gật vậy.

Nhưng tôi biết ông già nhìn như hồ đồ này lại có thể lập tức phát ra lực lượng kinh người, thi triển ra pháp thuật kinh thế hãi tục.

Thời gian trôi qua từng chút một, không khí xung quanh đã dần dần lạnh xuống từ lúc nào. Tôi tập trung sự chú ý, nhìn chằm chằm vào cửa sổ trên vách tường trước mặt.bên ngoài gió lạnh thổi tới từng cơn. Tấm vải nhựa vẫn đang không ngừng phát ra tiếng động. Dưới ánh trăng, bên ngoài dường như có vô số bóng quỷ lắc loạn, từ bốn phương tám hướng vây quanh gian phòng này. Nhưng tôi biết đó chẳng qua là bóng cây bên ngoài.

Nhưng bầu không khí này lại thực sự khiến người ta khiếp sợ, tôi đang âm thầm buồn bực lại bỗng nhiên nghe bên ngoài cửa sổ phát ra tiếng động giống như có người bước lên đá vụn, đang chậm rãi đi về phía bên này.....

Dương Thần tất nhiên cũng nghe được tiếng động này. Hắn nhìn chằm chằm vào ngoài cửa sổ, đột nhiên kêu lên một tiếng:

- Ở đó!

Tôi lập tức quay đầu theo hướng hắn nhìn, chỉ thấy ngoài cửa sổ có một bóng đen bỗng nhiên chớp hiện rồi biến mất. Dương Thần trợn tròn mắt, bỗng nhiên lại chỉ tay về một hướng khác và kêu lên:

- Ở đó!

Tôi lại quay đầu, quả nhiên bên ngoài cửa sổ ở đó cũng có một bóng đen hiện lên, nhưng tất cả không nhìn thấy rõ ràng là gì. Ngay sau đó, trong miệng Dương Thần không ngừng kêu:

- Ở đó, ở đó, ở đó, ở đó...

Sau khi hắn kêu một hơi hơn mười lần, hai chúng tôi cũng đã đi lại vài vòng trong phòng cũng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, tốc độ còn không nhanh bằng cái bóng kia.

Tôi có chút giận, kêu lên:

- Cậu đừng kêu nữa, không quan tâm thứ kia ở đâu, hai người chúng ta mỗi người trông một hướng. Nó chỉ ở bên ngoài giả thần giả quỷ thì thôi, chỉ cần dám xông vào, chúng ta sẽ đánh bẹp nó!

Dương Thần kêu lên “Được”, sau đó xoay người nhặt cái trường mâu bằng gỗ lên, nhìn về phía ông nội hắn và nhe răng mỉm cười nói:

- Ông nội, cháu mượn trường mâu của ông dùng một lát, trảm yêu trừ ma!

Hắn nói xong lại cầm một cây đại đao đưa cho tôi nói:

- Đây, cậu cầm thử xem cái này. Đừng thấy nó có không có lưỡi đao nhưng chém quỷ quái lại chẳng khác nào cắt đậu hủ đâu, nhớ dùng bảo quản cho tốt.

Tôi thuận lợi nhận lấy, cầm ở trong tay ước lượng. Khi nhấc đại đao bằng gỗ này lên, không ngờ nó lại nặng như vậy. Hơn nữa ở trong mắt tôi thấy trên mặt đại đao lóe một tầng ánh sáng màu đen, tuyệt đối không phải là đao gỗ bình thường. Đừng nói là chém quỷ, tôi đoán chắc chém người cũng dùng được tốt.

Nhưng tôi suy nghĩ một lát, cũng nhặt một con dao từ dưới đất lên, mỉm cười đưa cho Từ Lão Căn nói:

- Ngài cầm cái này, có thể dùng hay không thì nói sau, nhưng ít nhất có thể cảm giác dũng cảm hơn, nếu như vào thời điểm mấu chốt, cứ cầm lên đâm một cái.

Vẻ mặt Từ Lão Căn đau khổ nhận lấy, mở miệng như muốn nói gì đó, chợt biến sắc và chỉ vào sau lưng tôi, a a a nói không ra lời.

Trong lòng tôi thoáng động, bỗng nhiên quay đầu. Chỉ thấy trên cửa sổ kia có một đầu quỷ tóc đỏ râu đỏ, giống như cái hốt rác đang nhét vào cửa sổ, đồng tử trợn trừng giống như hai cái chuông đồng, lóe ra ánh sáng màu xanh lục, đang nhìn vào trong phòng.

Dương Thần trở nên hưng phấn, nắm thật chặt trường mâu trong tay. Tôi đứng sát ở bên cạnh hắn, một tay sờ lên trên túi Càn Khôn, một tay cũng nắm chặt đại đao, trong lòng thầm nghĩ tối hôm nay làm không tốt, lại phải có một trận đại đao, trường mâu đấu với ác quỷ rồi!

 

0.08372 sec| 2422.883 kb